Phương Trời Bách Việt - Chương Sáu ( Huỳnh Tâm )

Lạc dân muôn triệu bản làng

Anh Tuấn và Mẫn Trâm thấy Bằng Thú bá về động miệng cười vui reo mừng gọi :

— Thưa gia gia, Thúc bá đã về rồi, chúng con không dám khua động lớn tiếng, tất cả việc gì cũng phải dùng tay làm dấu hiệu thay cho lời nói.

Hoàng Phi Bằng thấy hành động của hai điệt nhi cũng hiểu được ý, chàng cười :
― Việc khẩn cấp Thúc Bá đã thực hiện rồi, các điệt nhi an tâm, còn việc nhà thì thế nào ?

Mẫn Trâm lúc nào cũng dành phần nói trước :

― Thưa Thúc Bá, chúng điệt nhi thay mặt Thúc Bá phụ việc cho gia gia, nghe nói công việc nào cũng khẩn trương, cho nên không dám làm bận tâm gia gia ạ.

Hoàng Phi Bằng hỏi :

— Gia của điệt nhi mới đây mà đi đâu rồi ?

— Thưa gia gia vừa lên động trên để kiểm tra tù nhân ạ. Hiện giờ hài nhi có nấu một nồi cháo kê rất hợp khẩu vị của Thúc Bá, kính mời gia gia dùng.

Hoàng Phi Bằng hài lòng, chú cháu cùng ngồi vào bàn ăn cháo. Chàng bỗng thấy một bóng trắng bay vào gốc cây cổ thụ, tâm tư nghĩ rằng Bạch khẹc đến hay là Khải đại huynh xuống động, chưa kịp nói thì thấy Anh Tuấn và Mẫn Trâm, đồng lăn xuống đất, còn chàng đầu óc hơi xây xẩm, chàng nhận biết đây là độc dược của bóng trắng vừa xuất hiện, tay trái chàng giả bộ ôm ngực búng vào Anh Tuấn và Mẫn Trân hai "Châu Hoàng Đơn" giải độc. Tay phải chàng búng một chiêu thức "Đăng Thiên Lĩnh Nam" vào gốc cây cổ thụ hơn trăm năm, biến thành ngàn mảnh như chẻ củi, chàng phi thân đến thấy thân thể nhân vật này đã bấy nát, lục phủ ngũ tạng xem ra không còn đơn tiên nào cứu nổi, dù muốn cứu sống cũng vô phương, chàng đướng ngẫn người một lúc mới lật thi thể lên để xem, mới biết nội công võ học của người này không phải thầm thường, đỡ được một chiêu "Đăng Thiên Lĩnh Nam" mà còn hơi thở thì cõi đời này hiếm có, tuy rằng kẻ này chỉ còn chờ trút hơi thở cuối cùng để đi vào thế giới âm ty. Chàng nhìn kỷ không ai xa lạ chính là ngài tổng trấn Cao Hổ Tiên tại Động Đình hồ, trong đầu vẫn còn nhớ đến tên Cao Hổ Tiên ngày nào, tức thì tai của chàng không còn nghe hơi thở của y. Chàng trở lại bàn ăn xuất chiêu búng thêm hai viên "Hoàng Chu Thảo", bồi luôn bốn "Thanh Hổ Long đơn " trợ lực cơ thể bình phục như thường, còn chàng chỉ cần vận khí nội lực là đẩy sạch chất độc trong người ra ngoài, tuy vậy chàng vận công lại một lần nữa kiểm soát thân thể, không thấy còn chất độc mới an tâm. Chàng tự hiểu ở Trường Sa sẽ là chiến trường nay mai, sau lưng Cao Hổ Tiên là ai ? Nguyên nhân nào Cao Hổ Tiên biết đường vào động Nam Khê Sơn ? Mấy người biết đường vào động này nhỉ ? Ai làm gian tế trong Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Bắc ? Tất cả đều là câu hỏi. Cháng nói với Anh Tuấn và Mẫn Trâm :

― Các hài nhi bình phục chưa, vừa rồi có biết ai vào động của mình không ? Đào Phụng Anh Tuấn, thưa :

― Thưa Thúc Bá mấy hôm nay không có huynh đệ nào về đây cả, trong động rất yên tĩnh không thấy một bóng dáng nào khả nghi. Chàng liền bảo :

― Các điệt nhi lên động trên mời gia gia xuống đây.

Hoàng Phi Khải vừa xuống động, Hoàng Phi Bằng nói :

― Mời đại huynh và các điệt nhi đến gốc cây cổ thụ xem cho tận tường có một người vào động, may mà đệ phát hiện được, nếu không thì ba chú cháu bị nguy rồi. Cả bốn ra gốc cây thấy xác của Cao Hổ Tiên, chàng thấy Anh Tuấn và Mẫn Trâm kinh ngạc, còn Phi Khải hoàn toàn không hiểu sự việc gì đã sẩy ra .

Thực ra trong khi ăn cháo kê cả hai bị ngộ độc mạnh rồi ngã lăng xuống đất, cả hai cũng không biết nhân vật này là ai vào đông lúc nào ? Cả hai lại càng ngơ ngáo ngó nhau khó hiểu, khó nhất Anh Tuấn và Mẫn Trâm phải trả lời nếu gia gia hỏi. Chàng đã có chủ ý riêng, ôn tồn nói :

― Các điệt nhi an tâm, Thúc bá không hài tội đâu, trước mắt là táng tên gian này, rồi vào xem xét trong và ngoài nếu khả nghi thì cho gia gia biết.

Chàng và Phi Khải phi thân lên động trên quan sát trận đồ, rồi đến hai hầm giam thấy bình thường, đếm lại đầy đủ từng ấy người. Chàng cùng Khải an tâm xuống động dưới được Anh Tuấn, Mẫn Trâm cho biết :

― Thưa gia gia, chỉ có hai dấu chân lạ chính là người bị chết tại gốc cổ thụ.

Hoàng Phi Khải nói :

― Các hài nhi nói rất đúng, dấu chân này mới xuất hiện là ra chiêu "Phi Bộ Mã" cho nên nhãn lực của hài nhi không thấy, y bỏ thuốc độc vào chén cháo cũng tài tình, Thúc bá ỷ lại không ai ra vào động được, chỉ người trong động mới biết mà trôi, sự sơ hở của mình, mới để kẻ lạ khám phá quy luật. À các con đi xếp đặt giản biên theo thứ tự như gia gia đã làm.

Phi Khải bảo Mẫn Trâm :

― Nữ nhi đi làm cơm ăn sớm, tối nay Gia gia, Thúc bá các hài nhi cùng luyện tập võ công, còn Anh Tuấn đem hồm giản biên ra đây mời Thúc Bá duyệt lại.

Hoàng Phi Khải rất hài lòng hai đứa con nuôi, cười nói:

― Từ nay các hài nhi chuyên cần học văn võ, mọi việc cẩn thận từ lúc này thỉ mai sau thành tốt, nếu có một cao thủ vào đây như khi nãy, họ buộc các hài nhi phải trao hết giản biên này thì đối phó với họ thế nào ?

Anh Tuấn khẳn khái thưa :

― Thưa gia gia, hài nhi và muội Mẫn Trâm cũng đã luận bàn việc này rồi, thà chết chứ không đưa hồm giản biên cho kẻ khác, bất luận là người trong động cũng vậy.

Chàng khen:

― Có hào khí anh hùng, rồi chàng hỏi tiếp:– Nếu quý Cô mẫu, hay nhị vị thúc bá hỏi đến hồm giản biên này thì phải đưa chứ ?

Anh Tuấn liền khẳng định :

― Thưa gia gia, việc này chúng hài nhi cũng có luận bàn rồi, đã quyết định chung dù nhị Cô mẫu hay những Thúc bá không có nhiệm vụ, dù có hỏi cũng không trao, lý do chỉ có hai người chủ của hồm giản biên này chỉ có Gia gia vả Bằng Thúc Bá. Vã lại hiện nay mỗi người có trách nhiệm riêng, quý Cô mẫu đang ở Phiên Ngung thành, Lý Thúc bá ở Nam Giao Chỉ, Trịnh Thúc bá ở Ba Ba, ngoài ra kẻ nào muốn lấy hồm giản biên, chỉ có kẻ phản mới có ý đồ như vậy. Lúc này Mẫn Trâm vừa vào sảnh đường nghe Gia gia hỏi :

― Nếu các hài nhi không trao hồm giản biên cho kẻ sấu ấy, thì các hài nhi sẽ bị tan thây nát thịt cũng có thể bị chết không chừng .

Mẫn Trâm ứng khẩu đáp :

― Thưa Gia gia, dù chúng hài nhi có chết cũng hóa Phù-dung làm đẹp cho đời, mỗi ngày thay màu đổi sắc ba lần trắng, vàng, đỏ. Còn hơn trao hồm giản biên cho người khác, cuối cùng để thế gian chê cười hài nhi của Gia gia sao ?

Hoàng Phi Khải nghe nói có tình lý, chàng khen :

― Nam, Nữ hài nhi hay lắm, hôm nay chưa đụng phải bích núi nói sao cũng phải, mai này chỉ đụng vào phên tre thì lòng người biến thành miến đậu hủ, lúc ấy gia gia cũng chỉ biết cười ra nước mắt mà thôi.

Mẫn Trâm đến trước mặt Hoàng Phi quỳ xuống, Anh Tuấn cũng quỳ theo :

― Thưa Gia gia, tuy chúng hài nhi chưa lịch lãm ngoài đời, võ học cũng chưa thành thạo, nhưng khí phách phải can trường như Gia gia, đó mới là máu sống trong lòng hài nhi, từ khi còn là bào nhi cho đến lúc chào đời thành nhân hiểu được cõi sống, tiếp nhận giá trị làm người hữu ích, đó là một thứ tình thiêng liêng của Gia gia tạo ra mới có chúng hài nhi hiện hữu. Còn việc bích núi hay phên tre đó chỉ là vật cản trở, Gia gia tin tưởng chúng hài nhi sẽ vượt khỏi mọi vật cản trở trong những ngày mai sau.

Cháng cười và nói :

― Hay lắm Gia gia an lòng, thôi các hài nhi đi làm việc còn Gia gia và Thúc Bá cần xem lại nội dung nhưng giản biên quan trọng khác.

Chàng hài lòng cung cách đối đáp cũng như hành động của Anh Tuấn, Mẫn Trâm, nhưng còn thời gian để chứng thực khả năng của trẻ thì còn lâu. Chàng mở từng giản biên một ra xem có một giản biên của Lữ Thư cho biết trên đường đến huyện Ni Lộc thăm sào huyệt Trà Bích Sơn do Lý Bình Trung báo tin. Một giản biên khác do Nam Việt Vương gửi đến bao tin. Hiện nay đang chuyển lương thực tăng cường cho sào huyệt Trà Bích Sơn, chuẩn bị xuất quân binh triều tham chiến.
Trịnh Trường cũng cho biết, mỗi ngày khám phá nhiều hoạt động bí mật của bọn quân quan địa phương lộng hành cường hào ác bá ở khắp mọi nơi, chủ yếu các huyện Giao Chỉ, Tượng Quận, Quế Lâm.

Giản biên của Công chúa Hương Trí Túc viết:– Sau khi Bằng hiền đệ đi khỏi nội thành, Thái tử điện hạ đã nhận được tịch đảng làm phản do Khải đại huynh cung cấp. Điện hạ lập tức kiểm tra trong ngày khám phá được nhiều tổ chức âm mưu làm phản. Điện hạ hành động rất khéo léo buộc tội quan trường tham ô, cấu kết ác bá, cường hào, đưa chúng qua Hải Nam giam lỏng và tịch thu tài sản, còn lại những quan quân đại thần chờ Khải đại huynh mật tấu về triều.

Giản biên khẩn của Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Bắc tại Trường Sa, cho biết tình hình sinh hoạt của Lạc dân bình thường, nhưng dưới mắt tinh tế thì sinh hoạt ở đây không phải như vậy, nhất là Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Bắc đã nhìn thấy sự yên tỉnh đáng khiếp sợ, lý do từ khi Trịnh Đình Thông cùng Chu Hào về đây có nhiều xáo trộn đáng chú ý. Đến nay đã hiểu được một phần nhưng không biết cao thủ nào âm thầm ám hại người của Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Bắc. Việc tiếp theo Chu Hào mất tích hai ngày, Cô mẫu cùng Chu Thông Được đi tìm kiếm thì gặp Chu Hào bị bất tĩnh, tay chân trói nằm trên thuyền câu bên hữu bờ Động Đình hồ, khi tĩnh lại Chu Hào kể hết mọi việc cho Cô mẫu nghe cũng không biết rõ kẻ bịt mặt là ai. Chu Hào còn cho biết thẻ bài về động đã bị mất, khi hỏi Chu Thông Được thật kỷ mới biết tình cha con lâu ngày gặp nhau tâm sự về đời sống trong động Nam Khê Sơn, sơ ý để cho người ngoài biết được, đó là một việc làm do cha con Chu Thông Được phải bị kỹ luật. Mấy ngày sau tự nhiên liên tiếp tám huynh đệ Cần Lĩnh Nam bị chết, tổng cộng trước sau hai mươi người, trong số đó có Mạc Thu Tá và Võ Thu Hồ.

Đọc đến đây nước mắt của Hoàng Phi Bằng đổ lệ xuống giản biên, lòng xót xa khóc thành lời tự hỏi:– Tại sao võ học của Mạc Thu Tá và Võ Thu Hồ không phải là tầm thường thế mà để người hảm hại, không bảo vệ được chính mình! Chàng đọc tiếp: "– Người mất tích hôm nay là tổng trấn Cao Hổ Tiên, Động Đình hồ thiếu một cánh tay hào kiệt, Động Đình hồ sẽ bị đe dọa mất an ninh. Cô mẫu khẩn thiết hài nhi trợ lực và cho ý kiến để trừ cái họa vừa rồi. Ký tên Hoàng Lữ Giao, Hoàng Lữ Trinh."

Hoàng Phi Bằng ngồi tại Nam Khê Sơn mà biết bên ngoài có những biến động, cũng như suy nghĩ các vấn đề khó khăn đi trước thời gian nhờ có Hoàng Phi Khải lập mưu sách lược trận. Chàng lấy giản biên hồi âm :

― Thưa nhị Cô mẫu, Trường Sa sẽ là chiến trường nay mai, trong nội bộ Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Bắc phải bình tĩnh đối phó với địch, người bịt mặt chính là Cao Hổ Tiên, nhưng sau lưng y là ai thì chưa khám phá. Hai mươi Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Bắc trong số đó có Mạc Thu Tá và Võ Thu Hồ bị ám hại do chính thủ phạm Cao Hổ Tiên ra tay, y là người lấy thẻ bài của Chu Hào, rồi tự ý đến động Nam Khê Sơn nạp mạng, hài nhi đã giết chết y trả thù được cho Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Bắc, cầu nguyện hương hồn huynh đệ khuất mặt siêu thăng.

Hiện nay hài nhi có hai câu hỏi khá nghiêm trọng, nguyên nhân nào thúc đẩy Cao Hổ Tiên làm phản. Ai là người chủ mưu ? Nhị Cô mẫu khẩn cấp cho hồi đại huynh Trịnh Đình Thông cùng Chu Hào về Nam Khê Sơn, còn thúc bá Chu Thông Được xin Cô mẫu cho miễn kỹ luật, hiền đệ Trịnh, Lý, Đào và Trần Bình Thành sẽ đến Trường Sa. Nhị Cô mẫu xuất ngân trang bị vũ khí luyện tập ngày đêm. Hài nhi chúc nhị Cô mẫu bình an. Cẩn búy HP.

Trong động Nam Khê Sơn bận rộng ngày đêm, Hoàng Phi Khải lo phương sách đối phó gian tế Hán và quan quân làm phản, tiếp chỉ, trình tấu dân lên Triều đình và lập trận. Hoàng Phi Bằng phối trí nhân lực, điều động chỉ huy ba Phân Bộ Cần Lĩnh Nam và cung cấp phương tiện thông tin, ngoài ra còn có Bạch khẹc làm giám binh cho chàng. Còn lại hai đứa con nuôi của Hoàng Phi Khải cũng năng nổ không kém, nào là phụ việc giám sác trong ngoài động, lo cơm nước v.v...

Hoàng Phi Bằng viết tiếp bốn giản biên triệu hồi Lữ Thư, Trịnh, Lý, Đào về động khẩn, tất cả di chuyển bắng hạc, cùng lúc viết một giản biên gọi Trần Bình Thành về động trong ngày. Chàng độc tiếp giản biên của Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung, nội dung :

"– Hài nhi thân yêu, Thúc Bá đã bắt hết toàn bộ gian tế Hán˗Việt ba mươi người, Thúc Bá thực hiện đúng kế hoạch của hài nhi, hiện giờ tên Hán gian tế là La Tử Hiếu đang trên đường về Giao Chỉ. Cẩn bút VTM."

Chàng liền hồi âm :

― Thưa Thúc Bá, hài nhi chúc mừng thành công, nhờ Thúc Bá giam cho thật nghiêm mật không cho cá nhảy ra sông, cùng lúc báo tin cho Tổ phụ Lạc Việt Vương (Hoàng Trung Nhất) đến thẩm tra lấy thêm chi tiết đảng tịch của chúng. Những ngày tới rất phức tạp nhờ Thúc Bà huy động toàn lực Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung tập luyện ngày đêm và xuất ngân trang bị vũ khí mới nhằm phòng bị có biến động, Thúc Bá thay đổi nhân sự mới tại biên giới Ly Bộ Sơn, tu bổ thành trì, lập nhiều trại canh phòng. Cẩn bút hài nhi HP.

Hạc chuyển giản biên bay về hướng Tây, chàng đứng chờ hạc bay xa ngoài tầm nhãn lực mới vào sảnh đường, viết tiếp một giản biên gửi Thúc Bá Hoàng Phi Biên :

― Thưa Thúc Bá, tên gian tế Hán, La Tử Hiếu đang trên đường về Giao Chỉ, Thúc Bá lập mưu kế hành động thật khéo léo nhằm bắt trọn gói, không làm giao động đến các huyện phủ, sau đó Thúc Bá nhờ đến Nam Việt Vương cho cả nhà La Tử Hiếu đi an trí bí mật một nơi xa. Cẩn bút hài nhi HPB.

Anh Tuấn, Mẫn Trâm vào sảnh đường mời Phi Khải và Phi Bằng dùng cơm chiều :

― Thưa Gia gia và Thúc Bá vào hậu sảnh đường dùng cơm ạ.

Huynh đệ họ Hoàng đi theo sau để ý tướng mạo hai đứa con nuôi, mừng thầm:– Nay chúng đã lớn, gân cốt rất tốt hy vọng sau này hơn cả Đào Thúc thúc, Phi Khải suy nghĩ thầm:– Phải chăng Trần Thúc Mẫu còn tại thế gian thì tốt quá ! Phi Bằng ngồi vào bàn kiểm tra lại thực đơn :

― Kính mời đại huynh cùng các điệt nhi dùng cơm.

Anh Tuấn, Mẫn Trâm đồng dạ : 

― Dạ, mời Gia gia, Thúc Bá.

Vừa ăn vài miếng cơm, Phi Khải hỏi :

― Hai tháng nay, Đào gia gia có đến thăm các hài nhi không ?

― Dạ, thưa đã đến ba lần.

Chàng hỏi tiếp :

― Đi với ai và các hài nhi có thường dâng hương cho Mẫu thân không ?

― Dạ, Gia gia đi với đại huynh Phụng Anh ạ, ngày nào chúng hài nhi cũng thăm mộ và dâng hương lên Mẫu thân, buổi sáng thì Tuấn huynh, còn buổi chiều do Nữ nhi.

― Tốt lắm, làm con phải thế, như ta đây ngày nào cũng nói chuyện với Phụ thân và Mẫu thân.

Mẫn Trâm ngạc nhiên thưa :

― Thưa Gia gia, nữ nhi chưa hề thấy Gia gia nói chuyện với Tổ phụ, Tổ mẫu ạ ?

Hoàng Phi Bằng cười :

― Sau này các điệt nhi có dịp sẽ nghe và thấy, bây giờ các điệt nhi phải luyện văn võ để hữu dụng sau này.

Bốn người dùng cơm buổi chiều đạm bạc với những loại ẩn hoa và trái cây, sau buổi cơm huynh đệ họ Hoàng ra sân động ngắm cảnh hoàng hôn, tay cầm chén trà xanh trong lòng thả lỏng bình thản vô thường. Ai không biết tưởng huynh đệ họ Hoàng đồng suy tư việc ngoài đời vì lúc nào hai huynh đệ cũng rất bận rộn tìm cách giải quyết những khó khăn, như hiện thời nạn gian tế Hán, quân quan tham ô và làm phản.

Anh Tuấn, Mẫn Trâm rủ nhau ra sân động chơi với Gia gia cú Thú Bá trên tay cầm theo chén trà xanh, Phi Bằng để ý có bốn chén trà thấy cũng hay liền đề nghị :

― Các điệt nhi uống hết trà đi, rồi lấy chén trà để làm trò chơi.

― Dạ, chúng hài nhi uống hết rồi ạ.

― Tốt lắm, bây giờ Thúc Bá cùng các điệt nhi ném chén trà lên không trung thử xem ai cao hơn, Anh Tuấn khoanh tay cúi đầu thưa :

― Thưa Thúc Bá, dĩ nhiên là Thúc Bá ném cao hơn là chắc hẳn rồi vì Thúc Bá thân cao hơn chúng hài nhi đến cả thước, còn võ học lại vô bờ bến. Chàng cười :

― Thế thì Thúc Bá nằm xuống đất một tay kẹp dưới hông, một tay ném được không ? Đào Trần Mẫn, Trâm đắc ý thưa :

― Thưa Thúc Bá, đúng rồi làm như vậy cũng gọi là chấp trước trăm chiêu, nhất định chúng hài nhi sẽ thắng, như vậy Nữ nhi ném trước nhé, tiếp theo Tuấn huynh rồi đến Thúc Bá. Mẫn Trâm vận nội công ném chén trà, bay lên cao "vèo vèo…" tiếp theo Anh Tuấn vận nội công ném chén trà.

Mẫn Trâm nhắc nhở :

― Thúc Bá ném chén trà lên đi.

Chàng không ném chỉ vận nội công xuất chiêu "Đăng Bạch Long" trong "Đăng Thiên Lĩnh Nam" đẩy chén trà lên ngón tay cái, chén trà tự xoay bông vụ, phát tiếng nhạc bay lên nhập vào hai chén trà của Đào Phụng Anh Tuấn và Đào Trần Mẫn Trâm, nội lực trong chén trà của chàng đẩy hai chén trà bay cao chỉ còn thấy một điểm trắng mờ mờ trên không trung, chàng dụng nội lực kéo ba chén trà xuống thấp, chuyển một vòng tròn lớn, từ từ hóa thành vòng tròn nhỏ, ba chén trà tách ra bay cách nhau một trượng, không khác nào những ngôi sao di chuyển trên thái dương hệ, chàng đưa ngóng cái thu lại ba chén trà. Anh Tuấn, Mẫn Trâm ngạc nhiên, tầm trồ tự hỏi:– Đây có phải là phép màu nhiệm hay không ?

Đào Trần Mẫn Trâm bạo miệng hỏi trước :

― Thưa Thúc Bá làm thế nào mà ba chung trà bay đẹp như vậy, còn phát ra âm nhạc rất hay, chúng hài nhi có học được không Thúc Bá ?

― Được chứ, nhân đêm nay các điệt nhi luyện tập chỉ một chiêu "Đăng Bạch Long" là đủ sức giết chết tên Cao Hổ Tiên, nhưng trước hết các điệt nhi phải được thông bác mạch, khi ấy mới luyện tập được chiêu này, vậy các điệt nhi ngồi bình thường trên tảng đá bằng phẳng để Thúc Bá chuyển nội lực đả thông đốc mạch và đề chân khí quan đỉnh, nhờ vậy mới có nội lực bảy năm. Các điệt nhi nghe Thúc Bá đọc rất chậm, thực hành thật đúng không được sai hãy tiếp thu. Khởi động nhé:– Không suy nghĩ cảnh vật trong ngoài thân thể, từ từ thả lỏng cho sạch nội tâm, cứ thế mà hành năm khắc. Chàng đọc tiếp:– Mở cửa Hộ Pháp, thu dưỡng khí vào, đưa dưỡng khí đến Cửu Trùng Thiên, tiếp theo dẫn dưỡng khí lên Bác Quái Thiên, hạ xuống Đơn điền, đẫy dưỡng khí xuống cùng trụ Đường Thiên, hồi dưỡng khí xuất ra cửa Hộ Pháp, trở về vị trí thân thể bình thường. Chàng hỏi tiếp:– Các điệt nhi thấy thân thể thế nào ?

Anh Tuấn và Mẫn Trâm đồng đáp :

― Thân thể của hài nhi trong lúc ấy như bay bổng, có hấp lực ấm áp lạ thường, dương khí đi đến đâu cơ thần kinh động đến đó.

Chàng vui mừng nói :

― Tốt lắm, cứ thế các hài nhi luyện tập ba thời, nhớ không được xuất ra vì thời điểm này khá quan trọng cho tương lai của các điệt nhi.

Anh Tuấn, Mẫn Trâm đã có căn bản luyện phi thân trên suối cũng như luyện tập khí âm dương cho nên ngồi điều khí không lấy gì là khó khăn, còn may mắng được uống các loại thuốc dưỡng sinh và giải độc của Gia gia Hoàng Phi Khải, vừa rồi còn được ân hưởng bốn viên "Thanh Hổ Long đơn " của Hoàng Phi Bằng .

Hoàng Phi Bằng ngồi trầm ngâm, chàng thừa biết "Thanh Hổ Long đơn" rất quý còn hơn cả "Đơn thập tử nhất sinh", đơn này trong động Lạc Việt mới có tinh chất đuôi con khủng long, loài bò sát khổng lồ đã tuyệt chủng vào thời đệ nhị kỷ. Chàng học được trên Ngũ bích "Dược Giới Lĩnh Nam" và phương pháp bào chế "Thanh Hổ Long đơn " tại kho thuốc. Chàng tự chế được một trăm tám viên, nay còn một trăm bốn viên. Quả thực hai đứa trẻ này đã có cơ may từ đầu nay hưởng bốn "Thanh Hổ Long đơn " cũng đáng.

Trong ba giờ trôi qua, chàng thấy hai trẻ thành ý tốt, trên cửa Hộ Pháp đã mở ra khí dương âm thông suốt. Hai tay chàng vận nội công chuyển "Huyệt Pháp Lĩnh Nam" vào Anh Tuấn, Mẫn Trâm, ba khắc sau tất cả bát mạch được thông, gồm mạch âm "tim, phế, tỳ, can, thận" với tâm bảo có sáu bộ phận tiếp thuc dương "đại trường, tiểu trường, đởm, bàng quang, tam tiêu" xem là Bát mạch "âm kiểu, dương kiểu" phối hợp đã thành công. Chàng vui mừng bảo:

― Các điệt nhi hồi Tinh Khí Thần trở về binh thường, từ đây các điệt nhi đã có huyệt mạch khởi hóa pháp thần kỳ, cũng như ngũ tạng đã thông hai yếu huyệt "Vân môn" và "Trung phủ" đó là các huyệt nhỏ ở hai cánh tay, khi xuất chiêu thành mười đầu ngón tay thép, có khả năng tự chữa được các chất độc, không cần nhờ đến người khác, chỉ cần vận khí là thân thể được bình thường, cũng có khả năng bế các huyệt mạch khi bị trúng thương, nhờ có âm dương bảo vệ thân thể.

Anh Tuấn, Mẫn Trâm, nghe Thúc Bá nói vậy cũng ngạc nghiên, hỏi :

― Thưa Thúc Bá trước mắt chúng hài nhi sai khiến được chén trà bay theo ý mình được không ?

― Các điệt nhi làm thử đi rồi sẽ biết, nhưng việc gì cũng phải luyện từ từ mới thành tựu, nó cũng phải lớn lên như ngày khởi đầu chào đời của các điệt nhi vậy, mới biết bò mà đòi chay đua với lực sĩ thì không thể nào thắng được người.

Anh Tuấn, Mẫn Trâm, hiểu được ý của Thúc Bá. Cả hai vận nội công, quả thực thân thể lúc này thay đổi khác thường, với nội lực cuốn cuộn trong người không biết ở đâu ra.

Hoàng Phi Bằng thấy Tuần và Trâm vận dụng nội công khó, nói :

― Các điệt nhi chuyển đôi bàn tay vào bích núi sẽ lấy lại thăng bằng.

Anh Tuấn, Mẫn Trâm vâng lời, vừa chuyển tay vào bích núi bỗng thấy nổ lên bốn tiếng "ầm ầm" bụi mịt mù tỏa khắp một góc động, từ bích núi rơi xuống thành đống đá vụn, như có người đập đá để xây nhà. Trong lòng của Anh Tuấn, Mẫn Trâm vui mừng, cả hai quỳ gối xuống đất :

― Chúng hài nhi bái tạ Thúc Bá chỉ giáo, thân này xin dâng hiến Thúc Bá tùy ý sử dụng nơi nào cũng được.

Hoàng Phi Khải thấy hai đứa con nuôi biết đạo lý liền khen :

― Các hài nhi ngoan ngoãn, biết vâng lời Thúc Bá thì tương lai rực rỡ rất tốt. Đêm đã về khuya, thôi chúng ta vào động nghỉ ngơi, sáng mai làm việc tiếp.

Sáng hôm sau cha con chú cháu họ Hoàng đang điểm tâm buổi sáng, từ trên cây cổ thụ Bạch Khẹc dùng nhĩ ngữ truyền âm :

― Hôm qua, huynh về động Lạc Việt đánh một giấc nồng cho đến sáng nay, huynh biết hiền đệ bận rộng nhiều việc cho nên không đến sớm, huynh có đem theo đại hạc, chúng đang đậu trên những cổ thụ chờ hiền đệ dùng đến. Còn những thằng gian tế Hán với những thằng Việt bán tổ quốc thế nào rồi ? À hiền đệ đêm qua ngủ có nhiều không ?

Chàng vội viết dưới bàn chỉ để một mình Bạch khẹc biết, đương nhiên Hoàng Phi Khải thừa hiểu ngôn ngữ này, nhưng ít người biết càng tốt :

― Thưa hiền huynh, đệ ngủ an lành, lấy lại nhanh chóng sức khỏe, mọi việc trong động cũng đã ổn đinh rồi, nhất là hôm qua đệ có khai tử một tên Cao Hổ Tiên gian tế vào động, y nguyên là tổng trấn Động Đình hồ, y bịt mặt âm thầm hành động giết hại huynh đệ Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Bắc, tiểu đệ đã gửi tin đến Đào đệ và Trần Bình Thành đi Giang Bắc. Hiện nay có một phần khó tìm ra manh mối kẻ đứng sau lưng Cao Hổ Tiên.

Bạch khẹc trong lòng khó chịu hỏi :

― Nhiệm vụ này rất quan trọng nên giao cho huynh được không ? Chỉ có huynh mới thực hiện được, ngoài ra không có người thứ hai, huynh về động chuẩn bị đem theo hai mươi đại hạc, cùng những thứ cần dùng, hy vọng sớm khám phá bọn phản nghịch tại Trường Sa.

Chàng suy đi nghĩ lại nói :

― Hiền huynh ơi, đem chi mà nhiều đại hạc vậy ?

― Huynh muốn dùng nhiều đại hạc để nhất kích đích trúng, bắt gọn phản nghịch cùng một lúc.

Chàng ngửa mặt nhìn về hướng Bạch khẹc rồi từ từ viết :

― Vậy à, thế thì mình phải về động lấy bao gai mới được chứ ?

Bạch khẹc khoái chí nhe răng cười rồi hẹn :

― Ba hôm nữa mỗ lên đường được không ?

Không đợi lão Bạch khẹc dứt lời, chàng viết tiếp :

― Tốt lắm, huynh đệ cùng đồng hành mọi việc suôn sẻ.

Hoàng Phi Bằng thấy Bạch khẹc cưỡi tiểu hạc bay đã xa mờ, chỉ còn lại một vung trời thanh thiên. Mẫn Trâm tinh mắt thấy gia gia ngồi trầm ngâm về một hướng như đang nói chuyện với một người nào đó ở ngoài sân :

― Thưa Thưa Bá, có những khó khăn nào mà không giải tỏa được, chúng hài nhi xin phục mệnh chờ sai bảo.

― Tốt lắm, các hài nhi có ý này, thì những ngày tới phải chuyên cần công phu, đến khi trưởng thành thay mặt Gia gia, Thúc Bá lễ hiền, hạ sĩ có như vậy mới xứng đáng hiếu nghĩa.

Anh Tuấn muốn bày tỏ lòng thành :

― Dạ, chúng hài nhi nguyện như ý của Gia gia và Thúc Bá, hài nhi xin phép ra sân động, luyện tập võ ạ .

Huynh muội Anh Tuấn vừa đi ra, thấy ba bóng xám từ trên cao phi thân xuống đi thẳng vào động, cùng lúc thấy ba đại hạc bay lên. Huynh muội Anh Tuấn thi lễ :

― Thì ra Trần bá phụ, Cô mẫu, Châu đại huynh, chúng hài nhi kính bình an. Gia gia và Thúc Bá đang ở trong sảnh đường ạ.

Tất cả đồng vừ đi vừa hỏi:

― Nhị hài nhi vẫn khoẻ chứ ?

Anh Tuấn cúi đầu thành ý thi lễ, cả ba tỷ đệ vào sảnh đường chưa kịp vui mừng, Hoàng Phi Bằng không để mất thời gian liền nói :

― Mục đích nhị đệ về đây là chuẩn bị đi Trường Sa trợ lực cho Giang Bắc, chuyến đi này trách nhiệm trên vai cả một sự thành bại quý đệ cẩn trọng nhé ?

Thư tỷ tỷ đã đến sào huyệt Trà Bích Sơn thay thế cho nhị đệ, còn Trần Bình Thành khi nào nhận được tin mới thì về lại huyện Ba Ba. Chàng nói tiếp:– Các hài nhi chuẩn bị hành tranh cho Thúc phụ, đại huynh lên đường. Thời gian không còn nhiều, mời tất cả ra sân động quỳ thẳng thân thể để tại hạ dùng nội công đả thông mạch. Tất cả nhớ vận hành thân thể theo lời hướng dẫn của tại hạ, không được sai, thực hành đúng, thời gian ba giờ sẽ có kết quả.

Hai tay của chàng vận nội công chuyển năm chiêu thức "Huyệt Pháp Lĩnh Nam" vào Lữ Thư, Trần Bình Thành, Đào Phụng Châu tất cả đồng cảm nhận thân thể nóng hừng hực, nội lực đầy ấp, tay Hoàng Phi Bằng búng "Thanh Long Đơn", vào Tâm–ức hòa khí cho ba thân thể vừa trôi qua đúng Ngọ. Chàng nói tiếp:– Từ hôm nay về sau dùng nội lực khắc chế địch thủ, tự giải độc, bế được mạch huyệt, tự mình khám phá cái hay của nội công đã có, tại hạ truyền nội công bí truyền trợ lực bằng "Thanh Hổ Long đơn" để làm chiếc áo giáp che thân.      

Lữ Thư hớn hở mỉm cười nói :

― Tỷ tỷ cảm ơn hiền đệ đã truyền nội lực và còn tặng "Thanh Hổ Long đơn" nữa, tỷ tỷ không có gì đền đáp lại cho hiền đệ.

Hoàng Phi Bằng nghiêm nghị :

― Tỷ tỷ làm tròn bổn phận là đủ rồi.

Đào Phụng Châu, Trần Bình Thành đồng quì xuống, đáp :

― Đa tạ đại huynh lúc nào cũng lo cho chúng đệ, từ võ học đến cái ăn cái mặt, chúng đệ hạnh phúc hơn người.

Chàng ôn tồn nói :

― Quý huynh đệ tất cả đứng lên, đã là huynh đệ từ xưa đến nay mà vẫn còn kể công, kể nghĩa như vậy không khá đâu, nay chúng ta đã trở thành người lớn rồi, phải có phong thái lớn, cùng suy nghĩ phóng quang rộng, đừng giữ mãi việc nhỏ mà quên nắm lấy việc lớn, Bách Việt tương lai rực rỡ là nhờ tinh thần của quý tỷ, huynh, đệ.

Đào Phụng Châu thay mặt nói :

― Thưa đại huynh, những tên gian Hán cùng bọn quan lại bán nước, đại huynh đã lấy lời khai của chúng chưa ?

Chàng nói như lòng đã định :

― Về việc đó thì không cần phải lấy lời khai bây giờ vì mọi hoạt động của chúng đích thân huynh đi bắt, cũng đã nghe hết những gì chúng nghị luận, khi bắt chúng, còn tịch thu được chứng vật nữa, hiền đệ an tâm.

Đào Phụng Châu nét mặt hơi lo sợ, lại tỏ vẻ nghi ngờ nói :

― Vậy đại huynh giam chúng ăn ở thế nào ?

Hoàng Phi Bằng nét mặt bình nhiên tươi tĩnh nói :

― Rất đơn giản, chúng tự do đi lại trong hai trượng vuông, tự ăn bằng lương thực khô, tự uống nước suối, nhà giam không khóa cửa. Cả năm người ngạc nhiên, Đào Phụng Châu hơi khó hiểu :

― Thế thì chúng chạy đi mất, đại huynh phải giam chúng thật kỷ mới được .

― Như thế là kỷ lắm rồi, nơi giam hiện nay không ai được vào, kể cả người trong động, từ khi giam chúng, huynh cũng chưa vào lần thứ ba. Đào Phụng Châu vốn ở gần Hoàng Phi Bằng cho nên trao đổi vài câu đã hiểu ý.

Trần Bình Thành cũng hỏi theo :

― Thưa sư phụ, khi nào đệ tử lên đường ?

Hoàng Phi Bằng khẽ gật đầu nói :

― Dùng cơm vồi đi liền, lần này có đến năm đại hạc làm phương tiện di chuyển, quý hiền đệ nhớ mọi việc dưới đất thấy không tham dự.

Mẫn Trâm ra sân động mời :

― Thưa Cô mẫu, Gia gia, Thúc bá, Thúc phụ, đại huynh vào sảnh đường dùng cơm. Tất cả cùng đi vào, Đào Phụng Châu để ý thấy cô em út nay có dáng vót khoẻ mạnh lòng vui vô cùng, hỏi :

― Nào út Mẫn ở nhà có bị huynh Tuấn ăn hiếp không ? Mẫn Trâm hí một cái đáp:

― Thưa đại huynh, Huynh Tuấn bị út Mẫn này ăn hiếp thì có, nhưng mà từ đây về sau út Mẫn không ăn hiếp huynh Tuấn nữa đâu.

Đào Phụng Châu lên tiếng vừa đủ nghe :

― Tại sao vậy ? ăn hiếp người cũng là một thú vui kia mà ?

Mẫn Trâm cười nhỏn nhoẻn :

― Thì đã lớn rồi, mình phải biết tình huynh muội chứ bộ.

Hoàng Phi Khải nghe Đào Trần Mẫn Trâm nói, miệng chàng cười :

― Trong động Nam Khê Sơn có một người nữa chuyên làm khó dễ huynh đệ của mình.

Lữ Thư biết đại huynh ám chỉ mình. Mẫn Trâm lanh miệng nói :

― Thưa Gia gia ai vậy ?

Hoàng Phi Khải ngừng giây lát, đưa mắt nhìn Lữ Thư rồi nói :

― Thì người cùng phái với Nữ nhi ấy.

Đào Trần Mẫn Trâm biết Gia gia ám chỉ Cô mẫu, không dám hỏi câu thứ hai. Tất cả cùng đến bàn dùng cơm, Đào Phụng Anh Tuấn mời theo vai vế trong gia đình. Đào Phụng Châu có cái duyên kể chuyện rất hay, đem Mẫn Trâm làm đầu đề câu chuyện vui, nói :

― Khi Mẫu thân chuyển sinh, thì út Mẫn xin chào đời trước, mẫu thân không chịu đòi cho út Tuấn ra trước, út Mẫn nói cho con ra trước để con làm chị, con sẽ chăm nom lo cho Tuấn, như tắm rửa, cho ăn cơm, mặc quần áo, có như vậy Mẫu thân mới đỡ khổ. Cuối cùng út Mẫn làm em, nhưng lúc nào cũng xem anh út Tuấn là em, mỗi lời của út Mẫn nói ra thường là dạy bảo, cho nên út Tuấn không dám cải, đôi khi còn bị đòn mấy cú đấm. À cũng lạ thay, khi út Mẫn tập nói tiếng đầu tiên là "chơi chơi", thay vì nói "ăn ăn" Tất cả người trong sảnh đường đồng ngó vào Mẫn Trâm rồi cười rộ lên.

Mẫn Trâm cũng cười nói :

― Sinh ra đời hay ở chỗ khác người là nói được tiếng đầu tiên "chơi chơi" đó là báo hiệu tương lai sung sướng. Khi muội chưa ra đời đã nghe đại huynh nhà này nói tiếng đầu tiên là "làm biến, làm biến" đó là báo hiệu sự khổ ngày sau, cả nhà nghe út Trâm nói, tiếp tục cười vui thoải mái, bữa ăn cũng đến lúc tàn cuộc.

Hoàng Phi Khải mời tất cả uống trà :

― Đây một chén trà ấm, chúc thượng lộ bình an, hôm nay tạm chia tay ngày mai hội ngộ, xin mời tất cả nâng chén. Đào Phụng Châu tay đưa cao chén trà:

― Chúc đại huynh, tỷ tỷ, quý đệ muội, cùng cả nhà nâng chén trà bình an. Trần Bình Thành lớn người, lớn tuổi nguyên chàng là đệ tử của Hoàng Phi Bằng, cho nên kính sư phụ là kính tất cả.

― Thưa Thúc Bá, Cô mẫu, sư phụ, cùng các điệt nam nữ, nâng chén trà xanh này rất ấm áp trong tình nhà, kính chúc sức khoẻ, hẹn ngày đoàn tụ vui như hôm nay.
Huỳnh Tâm 
E–mail tác giả: huynhtamh4@gmail.com
 
Hồi 7
Giang hồ trôi nổi vẫn còn kiếm khách

— Một Phương Trời Bách Việt, có tất cả 20 chương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét